Đồng hành 2024: Về với Nam Trà My
TRẢI QUA 6 TIẾNG DI CHUYỂN TỪ THÀNH PHỐ ĐÀ NẴNG, NHIỀU LẦN THAY ĐỔI PHƯƠNG TIỆN: Ô TÔ, XE TẢI, XE MÁY VÀ CẢ ĐI BỘ, LÈO LÁI QUA NHỮNG KHÚC CUA QUANH CO VÀ LÒ DÒ TRÊN ĐƯỜNG ĐẤT MƯA TRẦY TRƯỢT, CHÚNG TÔI ĐÃ TỚI NƠI – ĐIỂM TRƯỜNG RĂNG CHUỖI (TRÀ TẬP, NAM TRÀ MY, QUẢNG NAM).
Đường tới Răng Chuỗi đất đá lởm chởm, khúc khuỷu quanh co. Vào những ngày mưa, việc di chuyển lại càng khó khăn bội phần, đường đất nhão nhoẹt khiến những bánh xe trơn trượt, bùn đỏ bám chặt những đôi chân. Ngay sát một ngọn núi, giữa khoảng đất được tôn tạo, điểm trường Răng Chuỗi hiện lên trước mắt chúng tôi, cheo leo giữa bốn bề rừng núi xanh thẫm, mây mù lượn lờ uốn quanh. Đối với chúng tôi, đó là một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa nên thơ, nhưng đối với cô và trò tại nóc Răng Chuỗi, đó là gian truân, là thử thách của mỗi ngày tới lớp.
Đây là nơi học tập của 34 em học sinh mẫu giáo và tiểu học (lớp 1,2). Năm nay điểm trường Răng Chuỗi mới được xây dựng lại. Thế nhưng, chỉ hơn 1 tháng trước, sạt lở đã khiến đất tràn khắp phòng và sân. Những mảng đất đỏ keo dính cứng đầu vẫn còn bám chặt trên sàn. Tại những cánh cửa phía sát núi, bùn đất như chực chờ để tràn vào.
Hơn 6 tiếng di chuyển khiến cả đoàn cũng đã thấm mệt, nhưng ai trong chúng tôi cũng đều phấn khởi hào hứng vì ngày hôm nay, đại diện cho gần 200 CBNV 9Pay, chúng tôi sẽ được trao đi thật nhiều yêu thương và chắc chắn, còn được nhận về nhiều hơn như thế nữa! Cả đoàn chia ra thành nhiều nhóm, nhóm lắp đặt sân chơi, nhóm dựng sân khấu, nhóm hì hục trong bếp vừa nấu vừa lo: “Không biết lát có đứa trẻ nào tới không?”, “Không biết chúng nó có thích món này không?”,…
Thế nhưng, chẳng phải khiến chúng tôi suy nghĩ quá lâu, chỉ khoảng 30 phút sau, theo tiếng nhạc từ điểm trường, lũ trẻ con ào tới, chân tay mặt mũi lấm lem nhưng đôi mắt long lanh sáng rực khi nhìn thấy khu vui chơi. Chẳng chờ chúng tôi lắp xong, cả lũ đã ùa vào, 1 chiếc bập bênh mà tới 8 đứa nhỏ cùng chơi, cười khúc khích. Nóc Răng Chuỗi bỗng ấm áp hẳn lên! Phải khó khăn lắm chúng tôi mới có thể dụ bọn trẻ ra phía ngoài cổng tham gia trò chơi để nhóm bên trong tiếp tục hoàn thành khu vui chơi. Với tuyệt chiêu mang tên “kẹo” của chúng tôi, lũ trẻ tham gia đầy hăng hái. Những tiếng hò reo, những tiếng cười của đám trẻ và cả bản làng xua tan mọi mệt mỏi.
17 giờ, món súp bò rau củ nóng hổi kèm bánh mỳ đã sẵn sàng để phục vụ các thực khách đặc biệt. Sau khi cảm ơn tới mọi người, lũ trẻ bắt đầu xì xụp, vừa cười toe toét, tấm tắc vừa lắc lư cái đầu khoái trí. Xong xuôi mới tới chương trình chính: “Chương trình trao tặng khu vui chơi và mái che sân trường”. Chẳng những vậy, đứa nào cũng có quà xách tay mang về: nào áo khoác, nào đồ dùng học tập, nào bánh kẹo, ô,… Quà to gần bằng người. Lũ trẻ khệ nệ vác về miệng không ngừng nở nụ cười tươi rói.
Càng về khuya, nóc Răng Chuỗi càng lạnh. Những hạt mưa rừng làm không khí trở nên buốt giá. Chúng tôi ở lại đây 1 đêm, không nước nóng sử dụng, nằm co quắp trong chiếc lều, không đệm, không chăn, chiếc áo khoác mỏng chỉ đủ che nửa người. Hóa ra, đây là một trong những nhọc nhằn của cô trò nơi Răng Chuỗi, chúng tôi đã hiểu được phần nào. Trời lạnh nhưng nghĩ tới nụ cười của các em lại thấy thật ấm lòng.
Khi chúng tôi về Hà Nội, cũng là lúc các bạn nhỏ quay trở lại lớp học để đến với ngày đi học đầu tuần. Hy vọng rằng, mái che đó giúp mái tóc em không ướt lạnh bởi những cơn mưa và khu vui chơi đó sẽ là nơi những nụ cười được tỏa nắng.